Trọng Sinh Chi Nha Nội - Khuyết Danh
Một đêm nọ, kẻ hèn là tôi bị ông chủ nói cho một trận, cực kỳ bực bội,
một mình chạy ra ngoài uống rượu giải sầu. Người ta nói “nhấc chén tiêu
sầu càng sầu hơn”. Thì ra tửu lượng của tôi cũng chẳng khá khẩm gì, lại
còn một mình chén chú chén anh, hai ba bình rượu vừa vào ruột, liền nôn
thốc ra. Cũng không biết làm thế nào về được nhà trọ, mơ mơ hồ hồ, vừa
vào nhà liền ngã lăn ra ngủ, chẳng biết sự đời thế nào nữa.
“Tiểu Quân, dậy đi. Mau dậy đi, Tiểu Quân…”
Khỉ thật, gọi tôi sao?
Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ
xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi,
người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt
danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2,
ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa.
Nhất định nghe nhầm rồi.
Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật.
“Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…”
Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi.
Sắp muộn gì chứ?
Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm
nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được
ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo
trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ
mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất
lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào.
Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho
toàn cầu đều phát ốm, Đài Loan cũng theo gót, cả ngày chỉ đòi sa thải
nhân viên. Nếu cứ tin thật là để cho nó sa thải, khóc cũng không tìm
được mộ.
Tôi sợ đến toát mồ hôi, dựng lưng ngồi dậy. Kỳ lạ thật, trước giờ chưa
hoạt bát thế này bao giờ. Cũng biết thời gian không tha cho con người
ta, đến tuổi trung niên rồi, có việc ngồi dậy cũng khó khăn, còn phải
nhờ khuỷu tay giúp đỡ.
Nhưng….Không đúng chứ, ai đang gọi tôi thế?
Một mình tôi làm việc trong xưởng. Vợ không ở bên cạnh. Chúng tôi cũng
không giống như mấy đại gia lắm tiền, không có việc gì làm lại gọi mấy
người tình đến cả ngày.
Đến khi tôi mở mắt, một gương mặt rất thân thuộc nhưng dường như lại rất
xa lạ xuất hiện trước mắt tôi. Trong tích tắc, người tôi nổi da gà, sợ
đến nỗi kêu không thành tiếng.
Bà ngoại!
Trời đất ơi, người gọi tôi nãy giờ hóa ra là bà ngoại tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét